Từ sau khi nhậm chức Cục trưởng, những chuyến về quê thăm bố mẹ của Dương Đông Sinh cứ thưa dần. Ở cách xa thành phố chỉ khoảng bảy, tám cây số nhưng hai ông bà già cũng không dễ dàng gì để lên thăm con trai.
Buổi sáng thứ hai, chuông điện thoại trong phòng làm việc của Cục trưởng
Dương réo vang, một giọng nói gấp gáp vang bên tai nữ thư ký: “Xin gọi giúp
Dương Oa nghe điện thoại”.
Cú điện thoại này là của cha Cục trưởng Dương gọi từ dưới quê lên để
báo tin đêm qua bà lão mẹ Cục trưởng phát bệnh phải vào viện cấp cứu, lão phải
chạy ngược, chạy xuôi, xoay như cái chong chóng nên mãi sáng hôm nay mới gọi được
điện thoại đến phòng làm việc của con trai.
“Dương Oa” là tên sữa thuở bé của Cục trưởng, nữ thư ký đương nhiên là
không thể biết được. “Chúng tôi ở đây không có ai tên như thế cả”, rồi “cạch” một
tiếng, điện thoại bị ngắt.
Cha của Cục trưởng Dương bồn chồn, bứt rứt “Con trai mình đường đường
là thủ trưởng đứng đầu một cục, tại làm sao họ lại nói không có người như thế?
Lão lo lắng vò đầu, bứt tóc, đấm ngực: Đúng rồi, bây giờ trong đơn vị người ta
quen xưng hô với nhau bằng chức danh chức vụ, sao mình lại sơ suất thế nhỉ? Thế
là cha của Cục trưởng Dương lại bấm điện thoại, đầu dây bên kia đương nhiên vẫn
là giọng nữ ban nãy:
- Xin hỏi là ai đấy ạ?
- Xin hỏi Cục trưởng Dương có ở đấy không ạ?
- Xin đợi cho một lát để tôi xem.
Nữ thư ký chuyển điện thoại cho Cục trưởng Dương, Cục trưởng mới nghe
nói là tìm gặp “Cục trưởng Dương” thì lại cứ nghĩ rằng có bộ phận chuyên môn
nào đó có việc nhờ mình giải quyết liền nói với nữ thư ký: “Cứ nói là tôi đang
bận họp, bảo họ gọi lại sau nhé!”.
Cha của Cục trưởng Dương chỉ còn biết chờ một lúc rồi lại gọi tiếp:
“Xin gọi cho điện thoại của Dương Đông Sinh”, lần này khẩu khí của ông có thay
đổi nên ông tin tưởng rằng thế nào con trai cũng nghe điện thoại. Nữ thư ký
nghe khẩu khí này cũng hốt, cho rằng giữa người gọi điện thoại và Cục trưởng có
quan hệ gì đặc biệt. Cục trưởng Dương vừa nghe nói là tìm “Dương Đông Sinh” thì
lại cho rằng, nếu không phải là bạn học cũ thì cũng là bạn bè thân thuộc gọi điện
đến để nhờ vả giúp đỡ gì đó nên xua tay “Hãy nói tôi không có ở đây”.
Cha của Cục trưởng Dương vừa nghe thì tức giận, phổi ông như muốn nổ
tung: Vừa rồi đang còn ở đó, nói đang bận họp vậy mà nháy mắt đã đi mất rồi, định
giở trò gì với lão đây?”.
Ông lão trầm tư một lát rồi lại tiếp tục cầm điện thoại: “A lô, hãy bảo
Tiểu Dương nghe điện thoại cho tôi”. Nữ thư ký vừa nghe ngữ khí đó, phán định
ngay là của một vị lãnh đạo cấp trên thì không dám chậm trễ, lập tức báo ngay
cho ông Dương. Cục trưởng Dương vừa mới nghe nói là tìm “Tiểu Dương” thì vội
vàng cung kính cầm ngay điện thoại: “Xin hỏi thủ trưởng nào đấy ạ?”.
Chỉ nghe giọng khàn khàn, bực tức của cha: “Thủ trưởng cái con khỉ! Ta
là cha của anh đây, tối hôm qua mẹ anh phải nhập viện cấp cứu rồi, biết không?”.
Trần Dân Phong (dịch)
Truyện vui của Trương Kiến Quốc (Trung Quốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét