[QĐND] LTS: Suốt nhiều thập niên, tư tưởng, lý luận về hình thái kinh tế-xã hội cộng sản chủ nghĩa - linh hồn và phương pháp của Chủ nghĩa Mác-Lênin - đã bị xuyên tạc một cách giáo điều hay cơ hội đủ loại và ngày càng bị bóp méo một cách ác ý.
Càng về cuối thế kỷ 20 và những năm đầu của thế kỷ 21, các thủ đoạn đó
càng trở nên bành trướng về quy mô, đa dạng về hình thức, nguy hiểm về tính chất
và thâm độc về mức độ.
Vì vậy, bảo vệ và phát triển Chủ nghĩa Mác trong tình hình hiện nay là
bảo vệ những giá trị gốc rễ của Chủ nghĩa Mác-Lênin với tư cách là bộ phận cấu
thành nền tảng tư tưởng của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Bài 1: Nhận diện những biến tướng nguy hại về Chủ nghĩa Mác
Âm mưu xuyên tạc, hạ bệ Chủ nghĩa Mác
Chính những kẻ từng khoác áo mác-xít sống được và thành danh nhờ Chủ
nghĩa Mác-Lênin, sau năm 1991 và giờ đây lại quay sang coi C.Mác (Karl Marx),
V.I.Lênin (Vladimir I.Lenin) như những “nhà tiên tri không thành đạt” (!), như
những “ông thầy bói của lịch sử” (!).
Nhưng chính những học giả của giai cấp tư sản, thông minh và bản lĩnh
hơn những kẻ giả danh mác-xít nói trên, khi chính họ nhận ra sự “báo ứng” nan
giải, sẽ trở nên vô phương cứu chữa đối với sự “cùng quẫn” của thể chế tư sản,
lúc họ thiếu C.Mác. Bởi vì ở thời khắc cam go và hết sức phức tạp của lịch sử,
ngay trong lòng xã hội tư bản chủ nghĩa, hiện nay đang khủng hoảng bởi thiếu một
xung lực đúng đắn từ lĩnh vực tưởng ngỡ như nó nằm ngoài phạm vi hoạt động thực
tiễn.
Đó là lĩnh vực lý luận về kinh tế và xã hội, khi những cuộc khủng hoảng
tài chính toàn cầu những năm 1997, 1998 và 2008; khi vấn nạn môi trường sinh
thái toàn cầu lan rộng mà các quốc gia tư sản vừa là thủ phạm vừa là nạn nhân
không thể chối cưỡng. Điều đó giải thích vì sao chủ nghĩa tư bản (CNTB) và các
phong trào chống lại “CNTB toàn cầu” đang bộc lộ sự lúng túng, yếu kém, thậm
chí bất lực của chúng, vì họ thiếu một nền tảng lý luận xã hội căn bản, khoa học
và phù hợp.
Ảnh minh họa/ Tuyengiao.vn |
Nhận thức về nhu cầu bất khả kháng đó, không phải ai khác và cũng không
phải ở đâu khác, chính Jacques Derrida-một triết gia danh tiếng phương Tây đã
phải thốt lên: Chúng ta phải trở về với Mác. Nhân loại không có tương lai mà lại
không có Mác.
Điều đó đã lan tỏa sang cả nước Mỹ, khi ông Bao-lô-xu-ây-xi, một giáo
sư đại học tại bang Florida, lên tiếng cảnh tỉnh: Nếu chủ nghĩa xã hội (CNXH)
dùng trí lực của nhân loại-giống như Mác đã nói-thế thì, rất rõ ràng, ngoài
CNXH không có sự cứu thế nào khác; và ngài M.Kha-rin-tơn, một nhà văn hóa học
người Mỹ, dõng dạc tuyên bố: CNXH sẽ là người kế thừa các cuộc cách mạng tư sản
vĩ đại, là phong trào hiện thực “tự do, bình đẳng, bác ái”, những điều không thể
thực hiện được trong khuôn khổ của CNTB.
Hiện nay, điều đáng nói hơn, ngay cả một bộ phận người cộng sản, trong
hành trình hiện thực hóa lý tưởng cộng sản do chính Chủ nghĩa Mác-Lênin khởi xướng,
vào những thời khắc khó khăn nhất, lại cũng tỏ ra do dự, hoài nghi, lúng túng;
thậm chí, cả bằng sự thẩm xét hời hợt, nông cạn một cách hình thức qua các thái
độ hoặc là ngoảnh mặt thờ ơ hoặc là kỳ thị, chối bỏ, rồi quay ra công kích Chủ
nghĩa Mác.
Sẽ trở thành ảo tưởng đáng thương hại, khi ai đó có thể tưởng tượng ra
và kỳ vọng về một cuộc “cuộc duyệt binh” trong sự phát triển của những người
làm lý luận mác-xít, với thứ mong muốn “đồng phục” về chính trị, về tư tưởng và
trí lực. Trong sự phát triển và tiến hóa của tự nhiên cũng như vậy. Những kỳ vọng
về sự thuần chủng tuyệt đối của một loài sinh vật nào đó là sự ảo tưởng, trái
quy luật tự nhiên.
Nói như vậy để khẳng định rằng, cần phải có một cách nhìn thực sự bình
tĩnh, khách quan, cần một phương pháp khoa học, một tinh thần cách mạng, với
thái độ thành tâm, nghiêm túc và cầu thị, chúng ta mới có thể khắc phục những
khó khăn, thách thức mà cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa, dưới ngọn cờ của Chủ
nghĩa Mác-Lênin đang phải đương đầu, trước hết về mặt tư tưởng lý luận.
Những biến tướng làm méo mó Chủ nghĩa Mác
Có mấy biến thể Chủ nghĩa Mác-Lênin mà bấy lâu nay một bộ phận người cộng
sản đã ngộ nhận, ở mức độ này hay khác, lầm lẫn dù tự giác hay không tự giác,
trực tiếp làm lệch lạc nhận thức về Chủ nghĩa Mác-Lênin, vô hình bôi nhọ và phủ
định nó.
Một là, biến thể Chủ nghĩa Mác-Lênin được tạo ra tồn tại dưới dạng sản
phẩm của sự diễn dịch chủ quan và giáo điều. Đây là dạng mà ngay lúc còn sinh
thời, chính Mác phải thốt lên: “Tôi không phải là Mác và người theo Chủ nghĩa
Mác”, khi ông đọc lại chính tư tưởng của mình, qua sự giới thiệu của những người
cùng thời.
Giờ đây, người ta lại chia cắt, biệt lập Mác thời trẻ và đem đối lập với
Mác sau này; đem đối lập Mác với Lênin. Với Lênin, người ta cũng làm vậy. Nhất
là sau khi Lênin mất, những di sản tư tưởng vĩ đại của ông bị người ta giải
thích một cách thiên kiến, cứng nhắc, chủ quan và thô lậu. Và để tạo ra một thứ,
theo họ được gọi là Chủ nghĩa Mác-Lênin, người ta đánh một dấu cộng đơn thuần,
giữa Mác và Lênin, một cách hình thức, rồi coi như hoàn tất mọi việc.
Hai là, biến thể Chủ nghĩa Mác-Lênin được tồn tại một cách phổ biến
theo kiểu bị cắt xén, chắp vá một cách thực dụng. Bằng cách phủ nhận sự tồn tại
của thế giới khách quan, với các quy luật khách quan cũng như mối liên hệ hữu
cơ giữa các sự vật, hiện tượng, người ta tuyệt đối hóa vai trò ngẫu nhiên, vai
trò cảm giác và kinh nghiệm chủ quan.
Và điều tệ hại, nguy hiểm nhất là người ta không thừa nhận tính chất
khách quan của chân lý mà cho rằng chân lý do chủ quan cá nhân quyết định,
không phải chỉ có một chân lý mà có nhiều chân lý, chỉ có cái gì có lợi cho họ
mới là chân lý (!). Chủ nghĩa Mác-Lênin được nhào nặn và tạo ra dưới bàn tay của
họ, theo cách đó. Và thế là Chủ nghĩa Mác-Lênin bị biến thành chủ nghĩa công cụ,
chủ nghĩa hành vi, là thứ triết học của sức mạnh, dưới sự chi phối của chủ
nghĩa thực dụng và chủ nghĩa cơ hội.
Ba là, dạng biến thể Chủ nghĩa Mác-Lênin được dựng lên một cách giả trá
theo chủ nghĩa xét lại và chủ nghĩa cơ hội. Trên bình diện này, chủ nghĩa cơ hội,
chủ nghĩa xét lại, với bản chất cố hữu của nó, đã sử dụng một cách khôn ngoan
chủ nghĩa thực dụng làm cơ sở phương pháp luận cho nó. Họ nhân danh Chủ nghĩa
Mác-Lênin để thực hiện mưu toan tước bỏ nội dung giai cấp và tính cách mạng cốt
làm méo mó, sai lệch ý tưởng của Mác, kỳ thực nhằm chống phá, phủ định Chủ
nghĩa Mác-Lênin.
Tất cả các luận đề của Mác, Ăngghen (Friedrich Engels), Lênin đều bị diễn
đạt lại một cách không rõ ràng, hết sức trừu tượng đến mức phi lô-gích và lịch
sử... bằng những mánh khóe bịp bợm, điều hòa đến mức không thể nào hiểu được một
cách rõ ràng và dứt khoát. Nói như Lênin, bao giờ nó cũng tìm con đường trung
dung, nó quanh co, uốn khúc như con rắn nước giữa hai quan điểm đối chọi nhau,
nó tìm cách “thỏa thuận” với cả quan điểm này lẫn quan điểm kia, vì nó quy những
bất đồng ý kiến của mình lại thành những điều sửa đổi nhỏ nhặt, những sự hoài
nghi, những nguyện vọng thành tâm và vô hại...
Từ đó Chủ nghĩa Mác-Lênin, qua bàn tay “nhào nặn” của những kẻ cơ hội
và xét lại, chỉ còn là nhãn hiệu, chỉ còn là “xác” bằng sự tưởng tượng ngây thơ
nhưng có sức nặng đủ để tự phản lại và giết chết chính nó, khi nằm trong tay họ,
vô hình bóp nghẹt công tác lý luận, như lịch sử đã từng cảnh cáo.
Nhận diện những biến thể chủ yếu của Chủ nghĩa Mác-Lênin, dù chưa đầy đủ
nhưng cốt để nói rằng, chúng ta cần tỉnh táo và cấp bách trở về với Chủ nghĩa
Mác-Lênin, như nó vốn có và trả lại cho nó những giá trị đúng như nó đã có và
đang được hiện thực hóa một cách không gì cưỡng nổi. Cố nhiên, đây là một công
việc cực kỳ khó khăn nhưng không thể nào khác được, nếu muốn tiếp tục phát triển
công tác lý luận ngang tầm sự nghiệp xây dựng CNXH và bảo vệ Tổ quốc.
Nhân loại đang trở về với Mác
Mác, Ăngghen, Lênin không phải là những “nhà tiên tri”, những ông “thầy
bói của lịch sử” như mấy ai bôi nhọ hay huyễn hoặc. Các ông là những nhà cách mạng,
nhà khoa học chân chính, thiên tài. Chủ nghĩa mà các ông sáng lập và đấu tranh
không mệt mỏi để thực hiện nó, là hành động một cách dũng cảm và cách mạng biến
cái lô-gích phát triển tất yếu của nhân loại, trên cơ sở giải phẫu các xã hội
mà loài người đã và đang tồn tại, để các quốc gia, dân tộc đi tới tương lai.
Nói cách khác, lý luận của các ông chỉ giúp loài người lựa chọn điều cần
và phải đi con đường dẫn tới chân lý, với những lực lượng tiên quyết, những điều
kiện có tính chất cần và đủ, khi đứng ở ngã ba lịch sử của sự lựa chọn và phải
quyết định, gồm: Một ngả dẫn đến vũng lầy của sự lầm lẫn, còn ngả kia là đi tới
chân trời sáng sủa, tất yếu.
Diễn đạt cụ thể, các nhà sáng lập Chủ nghĩa Mác-Lênin không chỉ đơn thuần
giải phẫu các hình thái kinh tế-xã hội, mà bắt đầu từ cấu trúc nền tảng để làm
nổi bật lên những vấn đề của chúng và cuối cùng, dự báo sự sụp đổ tất yếu và sự
thay thế giữa chúng với nhau hoặc tuần tự hoặc nhảy vọt một cách biện chứng,
theo quy luật.
Cố nhiên, chúng ta không thể phủ nhận một điều là, những thập kỷ 70,
80, nhất là những năm 90 của thế kỷ 20, trong quá trình hiện thực hóa lý luận
mác-xít, những người cộng sản vấp phải khó khăn to lớn. Đặc biệt, trong thời điểm
lịch sử ở vào tình thế có tính bước ngoặt, khi xu thế toàn cầu hóa trở thành phổ
biến với xung lực tất yếu và mạnh mẽ là kinh tế tri thức, công việc đó càng trở
nên khó khăn gấp bội; và cho thấy, sẽ chỉ “sống sót” những lực lượng chính trị
nào có thể đáp lại những thách thức mới của thời đại, tiếp tục đủ sức gánh vác
trọng trách đó của lịch sử.
Nhân loại đang trở về với Mác. Nhưng trở về với Mác, với Lênin như thế
nào? Tất nhiên sự trở về không phải là sự thuộc lòng học thuyết của các ông, rập
khuôn nó và coi nó như “chiếc chìa khóa vạn năng” nào đó, bất chấp những sự
thay đổi của lịch sử. Như thế, vô hình đã bóp nghẹt sức sống của Chủ nghĩa
Mác-Lênin, điều mà các ông lúc sinh thời đã cảnh báo và lịch sử từng nghiêm khắc
phê phán.
Mác không bao giờ và chưa bao giờ tiên thiên, không khi nào rơi vào định
mệnh! Nói một cách hình ảnh, ông chỉ vén mây mù để tất cả nhìn thấy trời xanh tất
yếu của sự tự do và con đường đi tới nó một cách tự nhiên, còn đi như thế nào lại
tùy thuộc vào điều kiện của mỗi quốc gia, dân tộc và tình thế lịch sử cho phép.
Lênin cũng thế. Ông rất căm ghét thói rập khuôn mù quáng. Cả hai ông
đòi hỏi sự phê phán nghiêm ngặt học thuyết của các ông chứ không phải khư khư
bám giữ những điều có thể là đúng với hôm qua, nhưng hôm nay đã bị cuộc sống vượt
qua. Đó chính là nguồn gốc sức sống, con đường phát triển của chính lý luận
Mác-Lênin - học thuyết cách mạng phê phán và tự phê phán cách mạng!
Vượt qua tất cả các học thuyết hiện nay, Chủ nghĩa Mác-Lênin đã mở ra một
chân trời khám phá và sáng tạo không ngừng. Vì toàn bộ thế giới quan của học
thuyết Mác, nói như Ăngghen, không chỉ là một học thuyết mà còn là phương pháp.
Nó đưa ra không phải những giáo điều có sẵn mà là những xuất phát điểm để tiếp
tục nghiên cứu toàn diện lịch sử.
(còn nữa)
TS NHỊ LÊ - Nguyên Phó tổng biên tập Tạp chí Cộng sản
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét