Trận đánh mang dáng dấp của một cuộc công đồn. Bao gồm nhiều chiến sỹ trinh sát gan dạ nhất, sử dụng thành thạo công cụ hỗ trợ và rất giỏi võ thuật. Đúng khi Lô Văn Thuân đang chìm đắm trong cơn mê say thuốc, giữa hai ả điếm trên gian phòng được ngăn kín đáo trong ngôi nhà sàn lớn nhất đồi thì các ngóc ngách của khu “chợ” đã bị trinh sát phong tỏa. Lô Văn Thuân thoắt nhoi người dậy khi xuất hiện vài tiếng động lạ phía ngoài ngôi nhà. Nguy rồi.
Sật…
Ngón tay trỏ của ông Tú Khang tóe máu. Lưỡi dao sắc lẻm sấn thấu xương
gần đứt đầu đốt tay dính móng. Lắc lẻo. Máu phun ròng ròng đỏ nhòe nghiêng tay
thịt lợn, thái nửa xào nửa luộc. Ông Tú Khang buông con dao, ấp miếng thịt đứt lìa
sắp rời vào đầu ngón. Tay kia bóp chặt. Bàn tay ông Tú xiết cứng vậy mà máu ở vết
thương vẫn tứa ra kẽ, nhỏ giọt long tong xuống phần thịt lợn dưới cái nia. Nhân
bước một bước vào sân, trợn tròn mắt rồi rùng mình mấy cái. Hết nhìn cha, lại
nhìn chỗ thịt nhoẹt nhòe lẫn lộn máu tươi.
- Cả! Anh vào, véo cho thầy nhúm thuốc.
Ông Tú Khang nhẹ giọng.
Như một cái máy, Nhân chạy vụt vào gian nhà trình tường rạ luồn gianh,
rộng thuông thuông. Mói gói thuốc lào cha dắt cạnh chiếc điếu bát rồi bước vội
ra sân chỗ ông đang ngồi thái thịt. Ông Tú vê vê điếu thuốc to bằng quả táo ta,
đưa lên miệng thổi phù một cái rồi rịt vào đầu ngón tay bị đứt. Tiện thể, với
cái lạt lúc trước dùng để xâu cân thịt, ghé răng tước mỏng rồi quấn hai vòng
vào đầu ngón đang đội điếu thuốc lào, rít chặt. Cái Thậm, cái Liên, cái Muộn,
thằng Lề ngồi dãi thẻ, dáo dác ngó phần thịt trên nia mà không đoái hoài việc
thầy bị đứt tay.
Vẻ mặt ông Tú Khang như chẳng có chuyện gì xảy đến. Ông chậm rãi nhặt
những miếng thịt bị dính máu, khoắng vào chậu nước bên cạnh bằng bàn tay vừa
buông con dao phay sắc luổng. Nhân rùng mình lần nữa khi biết nhúm thịt còn lại
trên nia vẫn dính máu của cha. Ông Tú Khang lặng ngồi ngẫm ngợi điều gì rồi bất
đồ quài tay cầm cái rổ con nhặt hết chỗ thịt đã thái, xong, khẽ khàng dấn xuống
chậu nước Nhân vừa bê tới. Khi nước ngập đến cạp rổ, ông Tú Khang mới từ từ nhấc
lên. Chậu nước đỏ nhòe…
Đêm mùa Đông, nghĩ như sấn được.
Vài việc vặt, xong. Nhân ngồi hầu trà cha.
“Con là được ăn trứng của bác Huỳnh Sâm từ tấm bé. Sau này, nhớn nữa.
Đi ra ngoài. Liệu mà nên người”. Đấy là dạo bác Huỳnh Sâm về hoạt động ngầm năm
1953. Chỉ đạo đội du kích mật, diệt mấy tên tề gian ác. Bác ở Đọi Gắng 28 ngày
đêm, thầy che giấu. Hằng đêm, thầy tiếp tế ra hầm cho bác, cơm nắm muối vừng và
hai quả trứng gà ta. Bác Huỳnh Sâm thường dành phần trứng gửi về cho Nhân ăn,
khi ấy anh vừa hai tuổi.
Câu nói “gắng nên người” của cha cứ vòng vọng theo Nhân suốt chặng đường,
bao đêm nung nấu mất ngủ vì đánh án…
10h05 phút sáng
Oa oa.
Đứa bé khóc ngặt.
“A lô… Thủ trưởng”. “Cậu nói đi”. “Chị ta đang bế con. Hình như đứa nhỏ
khát sữa. Đã đến giờ phát lệnh”. “Đồng chí nói lại tôi nghe”. “Chị ta đang cho
con bú”. “Chỉ đạo anh em trinh sát, lùi lại, 15 phút”. “Dạ. Tuân lệnh”.
Thời gian như xắt nhỏ. Điếu thuốc trên tay Cục trưởng Vũ Hùng Nhân tàn
đỏ rực. Trước mắt anh hiện ra hình ảnh người mẹ trẻ vụng về quay mặt vào lan
can giữa trung tâm thương mại đông người. Chị ta đang vạch vú cho con bú. Kim đồng
hồ nhích từng khắc.
Con thạch sùng lấp ló rìa gờ cửa sổ thoắt nghiêng đầu ngắm đôi bóng điện
vàng nhờ và dáng người chỉ huy luôn đi đi lại lại trong gian phòng tĩnh mịch.
Việc bắt Cao Thị Lan lúc này cực kỳ quan trọng trong chuỗi nhiệm vụ kế tiếp của
chuyên án mà đồng chí Tư Chín, Tổng cục trưởng trực tiếp giao cho Vũ Hùng Nhân.
Nếu sơ sẩy, mắt xích quan trọng của chuyên án lớn sẽ trục trặc. Hàng loạt những
tên trùm đường dây ma túy sẽ động ổ, “trộ” rừng. Hàng chục đầu mối phân phối ma
túy ở thành phố phía Nam này, cả mấy tỉnh lân cận nữa, ách tắc tức thì.
5 phút
9 phút
12 phút.
Đứa bé vẫn đang khoan khoái tộp tộp bú từng hơi sữa mẹ. Mấy trinh sát
thì như dính người, đóng đinh trong các vai xã hội hóa. Đứa trẻ bỗng rướn mình
khi mẹ nó vội dứt bầu vú căng tròn, bựt, ra khỏi miệng. Giọt sữa rớt trên đôi
má mũm mĩm. Mẹ nó thoắt rùng người cảm như có vài ánh mắt đang bủa vây xung
quanh. Gió nặng. Dăm bóng điện như tối lại. Cao Thị Lan vươn người đứng dậy, ngỡ
ngàng trước sự việc xảy ra, nhanh quá... Một người đỡ gọn gàng em bé trên lòng.
Người kia giữ chặt vai đối tượng: “Cao Thị Lan. Chị đã bị bắt về tội tàng trữ,
vận chuyển, tiêu thụ chất ma túy. Đề nghị hợp tác với công an”. Những người dân
nhộn nhịp xung quanh của trung tâm thương mại như không hề thấy điều bất thường
gì. Đứa trẻ vừa được bú no đang nằm gọn trong đôi tay của người nữ trinh sát.
“Báo cáo thủ trưởng. Nhiệm vụ đã hoàn thành”. “Tốt lắm. Các đồng chí trông nom
em bé cẩn thận. Không để xảy ra chuyện tiêu cực cho can phạm. Nhớ, đừng để cháu
đói. Sáng mai tôi sẽ bay vào”.
Những khóm thiết mộc lan bỗng tỏa hương bên cửa sổ căn phòng làm việc của
Cục trưởng Nhân.
Anh ngồi xuống ghế trầm ngâm.
Việc bắt Cao Thị Lan nằm trong kế hoạch đã được ban chuyên án trù liệu
kỹ càng. Nhưng tình huống đứa con nhỏ khát sữa khi mẹ nó đang thực thi hành động
phạm pháp rồi phút tiếp cận phá án cận kề nằm ngoài mọi trù liệu của người Cục
trưởng dạn dày trận mạc, có gương mặt hiền hậu như một thầy giáo làng. Vũ Hùng
Nhân châm chút nước sôi vào chiếc cốc to đựng ly cà phê đen pha đậm. Ông đã bỏ
quên phin cà phê nguội lạnh từ mấy tiếng đồng hồ trước.
Đêm mùa hè, trong vắt.
Những vùng sáng của hàng ngàn chòm sao mờ xa tít như các đàn kiến bé li
ti, ngọ nguậy, bò vào cửa sổ phòng làm việc. Vũ Hùng Nhân khẽ khàng khép một
bên cánh cửa. 0h30 phút. Đâu đó, vọng lại bản nhạc bất hủ ''Chiếc lá cuối cùng''
ở bên trong mấy ngôi nhà dân kề cơ quan. Khúc nhạc đổ dài theo bóng Vũ Hùng
Nhân suốt rẻo hành lang vắng vẻ.
Chủ nhật, Nhân nhảo về quê.
“Công việc của anh liên quan đến
sinh mệnh chính trị và cuộc đời nhiều con người. Mỗi lần hành sự phải hết sức
khách quan và quan trọng là luôn đứng trên quan điểm nhân văn, toàn diện để xét
người, xét việc. Hãy tìm hiểu kỹ. Những chuyện mắt thấy tai nghe đã đánh, và mọi
chuyện đều nằm hết trong dân. Cả đấy”. Vũ Hùng Nhân vội nhỏm dậy, nghe thầy.
Ông Tú Khang thủng thẳng, trước khi bước chân vào gian buồng chái.
“Nằm hết trong dân”.
Ồ. Đây cũng là quan điểm chỉ đạo của Ngành mà. Việc ông Mạnh thông gia
với đồng chí V cán bộ cao cấp bên vụ X. Đó là câu chuyện gia đình. Nếu xét lô đất
Trịnh Huyên Thảo tặng cho ông Mạnh, có phải là “suất” nâng đỡ cô Nguyệt con gái
ông Mạnh thời kỳ làm cộng tác viên truyền thông cho công ty của Thảo. Ồ (lại ồ),
rồi. Phải điều ngay trinh sát xác minh việc này. Giả sử ông Mạnh không hề biết
đến lô đất thì sao nhỉ? Trán Vũ Hùng Nhân, nhăn lần nữa.
“Con đấm lưng cho thầy nhé”.
“Hôm nay lại đòi đấm lưng. Mà tôi đau lưng đâu nhỉ. À. Chiều về, anh có
mua cho thầy lạng thuốc lào Vĩnh Bảo nào không?”.
“Có chứ ạ. Sao mà con quên được”.
Gió trên mái hiên bỗng thổi thồi thồi.
Chiếc máng hứng nước mưa thỉnh thoảng lại cạo vào gờ tường nhà khào khạo.
Nhân mén cái gối mây đặt đúng hõm tóc tủm hành của ông Tú Khang. Anh bỗng
nhớ mẹ thắt lòng. Nhân tựa đầu vào tấm lưng gầy guộc, tựa cả vào tiếng nói nhỏ
nhẹ đều đều của cha. Anh khẽ khàng khép mắt, giấc ngủ đến lúc nào.
Minh họa - Đỗ Dũng |
Họp đột xuất.
“Báo cáo thủ trưởng, qua lời khai của Cao Thị Lan, chuyên án đã mở ra
nhiều hướng mới. Đường dây ma túy từ phía Tây chảy vào nước ta, sáu tháng nay
các lực lượng chức năng đã tiến hành nhiều biện pháp ngăn chặn rất hiệu quả.
Không hiểu sao tình hình ma túy nội địa ở mấy tỉnh phía Bắc vẫn rộ lên về số lượng
và tần suất”.
“Đồng chí nói tiếp đi. Lưu ý. Hoạt động của loại tội phạm này càng ngày
càng manh động, táo tợn và quỷ quyệt. Chúng luôn tổ chức, che đậy hành tung dưới
nhiều hình thức. Chỉ công tác nắm tình hình, bám sát địa bàn nóng, chúng ta mới
mong ngăn chặn và bóc gỡ được các đường dây ma túy lớn. Thế, cháu bé, con của
Cao Thị Lan ra sao rồi?”. “Dạ. Thưa Thủ trưởng, chúng tôi đã trao bé cho gia
đình. Hiện nay bà ngoại cháu đang chăm”. “À thế, cũng yên tâm. Chiều nay họp
xong, đồng chí bố trí xe cho tôi thăm cháu nhé”. “Rõ”.
Ngôi nhà mẹ đẻ của Cao Thị Lan thật đơn sơ. Đồ đạc chẳng có gì nếu
không muốn nói là thiếu thốn. Sống giữa một thành phố đô hội mà gia đình vẫn chỉ
dùng chiếc ti vi “có chuôi”. Nhà không tủ lạnh, bếp từ… khác hẳn với cuộc sống
đủ đầy của vợ chồng Lan - Hỏa. Hiện Hỏa, chồng của thị Lan cũng đang nằm trong
trại. Tuy đàn bà, mang danh phụ việc nhưng trong giới anh chị, thị Lan luôn gắn
với những phi vụ “cẩu hàng” nóng rát, mạo hiểm của đường dây ma túy do vợ chồng
Lan Hỏa đảm trách. Có nhiều dấu hiệu kết
luận đây là nhánh chính, đầu mối tỏa đi. Là nơi trung chuyển ma túy của cả mấy
tỉnh miền Trung. Liệu Lan Hỏa có liên quan đến Trịnh Huyên Thảo, đến Dũng de,
Mi sứt ở miền Đông Nam bộ… linh cảm mách bảo Vũ Hùng Nhân về một mạng lưới ma
túy manh nha lớn rộng hơn một năm nay.
“Chào bà. Tôi là cán bộ Công an đến thăm gia đình. Cháu bé mấy hôm nay
có khỏe không? Có khóc nhiều? Cháu lớn còn bị hoảng hốt và mất ngủ khi biết cha
mẹ phải vào trại?”.
“Thưa ông. Ơn giời. Bà cháu được bên công an phường giúp đỡ. Mấy bữa
nay ổn. Cháu nhà tôi phải ăn sữa ngoài. Cũng ngoan, ông ạ”.
“Thế thì tốt. Bà ngoại động viên cháu lớn. Bảo nó cố gắng học hành đừng
trễ nải vì hoàn cảnh”.
“Vâng. Cảm ơn ông”.
“Vậy nhé. Chúc mấy bà cháu mạnh khỏe. Có vấn đề gì thì báo cáo với phường”.
Xe ra đến đầu ngõ. Vũ Hùng Nhân vội đập tay vào vai đồng chí trinh sát:
“Cho mình xuống. Chờ chút”. Nghĩ sao mà Vũ Hùng Nhân xăm xắn bước xuống xe quay
lại ngôi nhà của ba bà cháu. “Tôi gửi bà số điện thoại này. Nếu có gì khúc mắc,
khó khăn, cứ gọi thẳng cho tôi”. Vũ Hùng Nhân xin mảnh giấy và ghi số điện thoại
của mình đưa cho bà ngoại cháu bé. Xong, anh quay ra đầu ngõ. Mấy chiến sỹ
trinh sát vẫn chờ anh trên xe.
Bên đường, hàng cây cơm nguội đang ngàn ngạt vào độ hoa trắng đục.
Tại buồng thẩm vấn.
Hỏa với khuôn mặt ủ dột. Nát tan ý chí. Nhìn cán bộ xét hỏi. Hắn không
còn tin chỉ mới nửa tháng trước, gia đình, vợ con hắn vẫn sống yên ổn, đuề huề,…
Hỏa đoán, vợ hắn chắc cũng đã sa lưới pháp luật. Đứa con sáu tháng tuổi giờ ai
trông nom. Còn con cái Ngát, mới cập kê. Cái tuổi dễ dao động, sa ngã. Nó là đứa
Hỏa lo nhất, lúc này. “Nguyễn Văn Hỏa. Anh đã thành thật khai báo hết việc làm
sai trái trong thời gian vừa qua chưa?”. “Dạ thưa. Khai hết. Nhiều lần tôi đã
nói điều này với cán bộ”. “Anh biết gia đình anh giờ ra sao?”. “Dạ thưa”. “Được
sự đồng ý của cấp, trên tôi chính thức thông báo: Chị Cao Thị Lan, vợ anh, đã bị
bắt bởi hành vi tàng trữ, vận chuyển, tiêu thụ ma túy. Hiện, vụ việc đang thụ
lý”.
Nguyễn Văn Hỏa ngồi thụp, người tựa vách bùn tuột nhứng. Tay chân hắn
thừa thãi, vơ vất không biết để chỗ nào. Mồ hôi toá ra đầm đìa. Hỏa cứ giương
đôi mắt thất thần nhìn cán bộ xét hỏi mà không thốt được lời nào. “Anh có biết
đứa con nhỏ, giờ ra sao. Cả ngôi nhà bốn tầng của vợ chồng anh, cho người nước
ngoài thuê?”. “Thưa cán bộ. Dạ”. Nguyễn Văn Hỏa ấp úng như người bị hụt hơi.
“Cơ quan chức năng đã thu xếp cho bà ngoại trông nom cháu bé. Còn Ngát vẫn đi học
bình thường. Cuộc sống mấy bà cháu đang được người dân khu phố đùm bọc, giúp đỡ.
Anh có thể yên tâm”.
“Dạ. Còn căn nhà cho thuê?”. “Căn nhà, trước mắt chưa bị niêm phong. Vợ
chồng anh nên ăn năn hối cải, hợp tác với lực lượng chức năng. Chúng tôi cũng
muốn duy trì nguồn sinh sống hằng tháng ngoài kia của mấy bà cháu”. Hai mắt
Nguyễn Văn Hỏa trố lên, như lồi ra khỏi hốc. Hắn bỗng quỳ sụp chắp tay lạy liên
hồi người cán bộ xét hỏi trẻ măng. Bên phòng theo dõi thẩm cung, Cục trưởng Vũ
Hùng Nhân châm điếu thuốc. Anh rít một hơi thật sâu, khoan khoái.
05h00 ngày hôm sau, mấy tốp công tác ngược ra phía Bắc. Tốp còn lại,
xuôi vào phía Nam để thực hiện chuyên án mở rộng qua lời khai thành khẩn của vợ
chồng Lan Hỏa.
Cuộc chiến đến hồi cao trào - 23h30…
Trực tiếp Vũ Hùng Nhân chỉ đạo việc vây bắt bóc gỡ “chợ ma túy” Xốp
Đưng.
Những khối người lặng phắc trong đêm tỏa lại phía rừng.
Trận đánh mang dáng dấp của một cuộc công đồn. Bao gồm nhiều chiến sỹ
trinh sát gan dạ nhất, sử dụng thành thạo công cụ hỗ trợ và rất giỏi võ thuật.
Đúng khi Lô Văn Thuân đang chìm đắm trong cơn mê say thuốc, giữa hai ả điếm
trên gian phòng được ngăn kín đáo trong ngôi nhà sàn lớn nhất đồi thì các ngóc
ngách của khu “chợ” đã bị trinh sát phong tỏa. Lô Văn Thuân thoắt nhoi người dậy
khi xuất hiện vài tiếng động lạ phía ngoài ngôi nhà. Nguy rồi. Hắn không đánh
thức thuộc hạ mà nhẹ nhàng ngoắc đứa con trai mười ba tuổi lủi ra phía sau căn
nhà sàn, nhanh, tựa một con báo gấm. Thuân thoăn thoắt cắt rừng băng chéo đỉnh
Phù Miêng, nhằm hướng biên giới mong tẩu thoát.
Tiếng súng bỗng dội lên từng chặp. Dồn dập. Lựu đạn cay - khói - nổ được
các chiến sỹ sử dụng tối đa, với phương châm áp chế, vô hiệu hóa nhanh gọn các
đối tượng. Hệ thống canh gác, bảo vệ chợ ma túy của Lô Văn Thuân phút chốc bị
tê liệt và đồng loạt quy hàng.
Trận đánh diễn ra chỉ trong vài chục phút đồng hồ.
Thuân tái mặt khi yên ắng trải về trên mấy quả đồi giữa màn đêm trùng
trùng của chợ ma túy. Thuân biết mọi chuyện đã kết thúc. Lúc này với hắn chỉ
còn mỗi việc là nhằm hướng biên giới, tẩu thoát. Hắn xềnh xệch lôi đứa con trai theo mình như
một vật thế thân. Ánh đèn pin loang loáng… Ngay từ đầu, tổ trinh sát ba người,
bằng kinh nghiệm trận mạc và tác chiến dạn dày miền núi cao, đã xác định được
hướng thoát của Lô Văn Thuân. Khoảng cách giữa người đuổi và kẻ trốn chạy càng
thu ngắn lại. Chỉ còn hơn nửa cây số là sẽ đến đường biên. Nếu Thuân chạy được
tới đây thì coi như hắn đã thoát thân. Con đường trù liệu, Thuân thuộc như lòng
bàn tay. Vượt qua cái khe sâu Cư Đất là gã sang được bên kia biên giới.
Bỗng ánh đèn pin loang loáng, trùm lên hai cha con Thuân.
Pằng… Pằng…
Thuân nhả đạn về phía ánh đèn để cản bước các trinh sát đang đuổi rát.
Mấy quầng sáng vàng nhòe soi rõ gương mặt biến sắc của Thuân. Bất giác, hắn rùn
người đạp đứa con trai, rơi khỏi thành khe cạn. Thằng bé dáo dác, không hiểu nổi
chuyện gì vừa xảy ra. Nó kêu một tiếng thất thanh rồi chới với rơi xuống vực.
May mắn, mớ dây rừng chằng chịt trong đêm tối như hũ nút, tựa cái võng víu được
thân thể thằng bé. Chỉ tích tắc nữa, nó sẽ rơi mất hút trong lòng vực.
Các trinh sát chứng kiến toàn bộ sự việc không nhân tính của tên cầm đầu
mạng lưới ma túy Xốp Đưng.
Trước cái sống cái chết - bản năng sinh tồn bằng mọi giá đã khiến Thuân
quên cả tình máu mủ.
Tiếp tục truy sát Thuân hay dừng lại cứu đứa bé vừa bị đẩy xuống khe
sâu?!
Quả nhiên, biện pháp này của tên cáo già, hiệu quả.
Tích tắc, ánh đèn pin không rọi về phía Thuân mà chiếu ngang sang. Nơi
phát ra tiếng kêu khóc trẻ con.
Rừng đêm biên giới nuốt chửng tên trùm ma túy.
Không gian vắng lặng lạ thường.
Tiếng súng tại khu chợ ma túy cũng đã yên ắng từ lâu. Trận tập kích chớp
nhoáng, nhanh gọn. Toàn bộ đồ đệ và không ít người dân vô tội, bị ép buộc phục
vụ công việc buôn bán vận chuyển ma túy cho Lô Văn Thuân đã bị bắt gọn cùng với
tang vật gồm hàng trăm bánh heroin và nhiều nghìn viên ma túy tổng hợp, các loại...
*
Cái làng nhỏ hình móng ngựa kẹp giữa quốc lộ 11 với bờ đê dòng sông Lô,
đất thì toàn sỏi ống đã sinh ra Trịnh Huyên Thảo. Làng, ruộng ít. Quanh năm chỉ
cấy trồng một vụ. Ngoài đồng, đào vài thuổng là bật lớp lớp đá ong sậm sượng.
Trai tráng chửa nhớn đã hau háu vợ con. Lấy vợ đồng gần. Gái, chưa bước ra khỏi
lũy đã tính có ai làng mình dòm tới. Thảo, cái tên con gái. Hiền thảo là ước
nguyện của mẹ hắn từ khi vặn mình vỡ ối rặn hắn ra. Hắn chẳng giống ai. Người nhỏ
thó. Mặt hệt dơi dơi. Nói thì lật đật nhiều hơi. Hắn thuộc diện kém giai. Được
cái đôi mắt tinh ranh, sáng và to. Hắn có cái mũi, sống nổi gồ. Lỗ mũi quặp sâu
xuống dưới phần nhân trung hình trăng cong lá lúa. Nếu bảo tả khuôn mặt hắn ra
sao thì ai cũng chịu. Chịu hẳn. Bảo hắn đẹp, không được. Thõi hắn không bình
thường, thì là cách nói ác.
Thầy bói gieo quẻ hắn có tướng ngày sau làm việc lớn, nhưng hiểm độc và
ti tiện. Hắn cạch ngay mặt ông thầy bói làng, dạo ấy. Hắn ghét và thù cái đám
thanh niên lồi thồi vì đứa nào nhìn cũng dễ coi, mẽ, cũng hơn đứt hắn. Học xong
lớp mười hai, hắn không thi đại học mà xin vào trường trung cấp nghề rồi tốt
nghiệp, hắn nhao đi lao động xuất khẩu ở phương trời Tây. “Chỉ rút chân ra khỏi
ruộng mới nên người”; “Chỉ có ra nước ngoài mới thành giống khá được”. Nhời hắn.
Cũng chẳng biết hắn nói với cha hay với mẹ.
Sáu năm ở trời Âu - khi lưu vong, trốn khỏi nơi ký kết hợp động lao động,
với hắn, là vô vàn sự bầm dập chết đi sống lại bươn trải nhiều nghề nơi cái xứ
tuyết trắng ngập người. Lưng vốn dầy dầy, hắn về nước và hằn học tuyên bố:
Không thèm sống chốn quê, ở cái làng Sánh hình móng ngựa. Có lẽ làng không dung
nổi hắn, bây giờ. Vợ hắn đẹp và kém hắn đúng một con giáp. Không biết có trùng
tứ mệnh. Nghề đầu tiên hắn làm là mở quán thịt cầy. Khách đến quán nườm nượp.
Đông ngay từ hôm khai trương. Và chỉ mê mỗi trò, ai vào, hắn cũng lừ đừ đích thân soạn một chậu nước sôi. Bao
nhiêu khách - hắn luộc bấy nhiêu cái bát, bấy nhiêu đôi đũa. Để khách tọa kín
ghế xong, hắn mới trịnh trọng như ông từ vào đền, hai tay bưng chậu nước bốc
hơi nghi ngút ra đặt chính giữa mâm. Khách mê tít thò lò. Đũa bát vớt ra thơm
tho, cầm lên tay cứ kin kít kin kít.
Nhà hàng đang kinh doanh như gió cả thổi diều. Bỗng dưng hắn đóng cửa,
mở quán nhậu khuya kèm mô hình karaoke, tay vịn. Vài tháng. Hai năm, hắn mua ruộng
30 năm ruộng 50 năm theo chính sách. Phong thanh hắn “cày” được nhiều quan chức
trước khi ký đất ruộng biến thành đất dắt
dân. Mở khu sinh thái Thủy Sơn. Gồm mấy nhà hàng trong đấy, gồm mấy sân
ten nít trong đấy, gồm mấy dãy karaoke nhớn. Có cả phòng ngủ khép kín. Phong
thanh đã nhiều khách qua đêm hoặc vãng ban ngày. Ban đầu thì người ở xa, sau,
khu sinh thái nhắm đến khách cơ quan. Các vị quan tiêu tiền chùa. Quan hệ hắn rộng
thêm.
Rồi hắn thành lập công ty. Cái công ty tên TNHH dịch vụ ăn uống và giải
trí, thực chất kinh doanh gì. Sản xuất gì, bên trong khu đất hơn chục hét-ta,
có trời biết. Mấy chục công nhân ngày ngày làm việc thì ít mà dạo cảnh bên
ngoài thì nhiều. Thảo giấu biệt mặt, ít người gặp dù có lúc hắn sờ sờ cả tháng
trời “nằm cạn” ở công ty. Hắn, lúc ẩn lúc hiện không ai tường. Đứng danh điều
hành công ty cho hắn là hai thằng đàn em Thảo mới từ trời tây xồng xộc về đảm
trách “đồng giám đốc”. Bước một là chuyện pha chế rượu lậu. Nhất là dịp tết đến
xuân về. Cứ kìn kìn ô tô tới chở đi - két két. Nhập nhớn cho các chợ lớn, cho cửa
hàng mậu dịch quốc doanh nhiều tỉnh, phân phối liên huyện.
Đến khi Công an bất ngờ đập nát vụn Thủy Sơn của Trịnh Huyên Thảo, mọi
người mới biết, đây còn là nơi rửa tiền,
trá hình, điều chế heroin từ á phiện. Cũng không ai tường Thảo học được công thức
điều chế khi nào, ở đâu. Cũng không rõ bằng cách gì hắn đưa được cả tấn á phiện
tận biên giới về Thủy Sơn biến thành hàng tạ heroin rồi chuyển vô vàn thứ chết
trắng này đi các nơi tiêu thụ… Câu hỏi canh cánh trong đầu Cục trưởng Vũ Hùng
Nhân và lộ diện khi các đường dây Dũng de, Lan Hỏa, Mi sứt… vỡ, cộng với chuyên
án chợ ma túy Xốp Đưng bị đập tan tành. Tất cả hé mở một hệ thống hoạt động
tiêu thụ ma túy rộng lớn - thủ đoạn, cách vận hành đường dây - các thông tin vỏ
bọc như những con rắn ngoằn ngoèo - phát sáng - đồng loạt - căn cớ, bò dần đến
địa chỉ Thủy Sơn của gã mặt dơi mũi khoặm Trịnh Huyên Thảo…
Câu chuyện tới đây của Cục trưởng Vũ Hùng Nhân và các trinh sát là phải
đánh gục ý chí - phơi bày danh tính “trùm cuối” của Trịnh Huyên Thảo trước pháp
luật; phối hợp với Interpol nước bạn bắt giữ cho được Lô Văn Thuân, đưa về
trong nước xét xử. Cũng từ chuyên án M1203, làm căn cứ để xử lý các cán bộ có
liên quan, thoái hóa, biến chất, đồng thời thanh minh cho những người trót mang
tiếng xấu vì vô tình vương vào mối dây dằng dịt quan hệ ma quỷ do Trịnh Huyên
Thảo tạo ra. Phin cà phê không đường, cứ nhỏ tí tách từng giọt trong các cuộc họp
thâu đêm cùng đồng đội của người Cục trưởng tài ba Vũ Hùng Nhân.
16h30 chiều
Chiếc ô tô lấm lem như vừa ngụp trong bùn đất, nhó ra khỏi bìa rừng bon
bon trên đường Hồ Chí Minh, thẳng ra hướng Bắc. Tại buổi họp vào sáng mai với
lãnh đạo Tổng cục, Vũ Hùng Nhân sẽ trực tiếp báo cáo kết quả phá chuyên án
M1203. Rồi ảnh hưởng của chuyên án đến tình hình giữ gìn an ninh trật tự, nhất
là nhiệm vụ phòng chống tệ nạn ma túy với tần suất tăng cao trong nội địa và suốt
dọc các tỉnh biên giới phía Tây... Thành tích của cán bộ, chiến sỹ ban chuyên
án thì đương nhiên rồi, nhưng hệ lụy và sự trốn biệt chưa sa lưới của Lô Văn
Thuân ở nước thứ ba chưa thể lường hết hậu quả; kẻ nào sẽ là trùm cuối, tiếp
theo?… Nhiệm vụ phía trước của Vũ Hùng Nhân và các chiến sỹ phòng chống loại tội
phạm nguy hiểm này còn gian nan, vất vả. Hồ sơ những vụ án lớn lại được mở…
Loang loáng ngoài cửa xe các cánh rừng khộp thân thẳng tắp anh ánh những
vệt nắng xiên ban chiều. Vũ Hùng Nhân bỗng nhớ cha, nhớ cái làng Đọi Gắng da diết
sau bao ngày căng thẳng, mệt mỏi phá án. “Sau cuộc họp ngày mai, mình sẽ xin
nghỉ phép mấy hôm để về quê. Không biết thầy sẽ vui thế nào khi nghe mình kể về
chiến công M1203. Và thầy sẽ lại dặn dò mình gì nữa khi nhiệm vụ còn ngổn ngang
trước mặt”. “Phẩm chất của người đàn ông là điều anh làm khi cơn bão tới”. Câu
nói của Alexandre Dumas, thì phải. Vũ Hùng Nhân khẽ mỉm cười rồi ngả đầu vào tựa
ghế. Đồng chí lái xe biết ý, nhịp nhịp lại chân ga để cho thủ trưởng mình chợp
mắt, một lát. Bên ngoài, những làng quê yên ả thanh bình cứ lặng lẽ trôi lại
phía sau.
Cẩm Giàng những ngày chuyển gió
Truyện ngắn của Phan Đình Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét