[QĐND] Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công là kết quả tất yếu của một quá trình chuẩn bị lâu dài, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng ta và lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc-Hồ Chí Minh, chứ không phải là do “ăn may” như những phần tử phản động rêu rao trên mạng xã hội.
Chiêu trò cũ, thủ đoạn
mới
Cách đây 79 năm, dưới sự lãnh đạo của Đảng và Chủ tịch Hồ
Chí Minh, nhân dân cả nước đồng loạt vùng dậy, tiến hành tổng khởi nghĩa, giành
chính quyền cách mạng. Từ ngày 14 đến 18-8-1945, cuộc tổng khởi nghĩa nổ ra
giành được thắng lợi ở nông thôn Đồng bằng Bắc Bộ, một bộ phận miền Trung và miền
Nam. Ngày 19-8, khởi nghĩa giành chính quyền thắng lợi ở Hà Nội. Tiếp đó là
giành thắng lợi ở Huế, Hải Phòng, Quảng Bình, Quảng Trị, Bình Định, Gia Lai, Bạc
Liêu, Sài Gòn-Gia Định, Kon Tum, Sóc Trăng, Vĩnh Long, Trà Vinh, Tây Ninh, Bến Tre...
Chỉ trong vòng 15
ngày cuối tháng 8-1945, cuộc tổng khởi nghĩa đã giành thắng lợi hoàn toàn.
Cách mạng Tháng Tám năm 1945 giành thắng lợi là một sự kiện
lịch sử không chỉ có ý nghĩa trọng đại với dân tộc Việt Nam mà còn có tác động
to lớn đối với phong trào giải phóng dân tộc của các dân tộc bị áp bức, nô dịch
khắp châu Á, châu Phi, Mỹ Latin... Thế nhưng, với các thế lực thù địch và phản
động, bán nước thì Cách mạng Tháng Tám lại là nỗi nhục và thất bại của chúng,
vì thế, từ lâu, mỗi khi chúng ta kỷ niệm Cách mạng Tháng Tám thành công, chào mừng
Ngày Quốc khánh (2-9)- Ngày Tết Độc lập, thì chúng lại tung ra các chiêu trò chống
phá, xuyên tạc, bịa đặt, bóp méo sự thật lịch sử, phủ nhận thành quả đấu tranh
của toàn dân tộc, chia rẽ khối đại đoàn kết toàn dân; bôi nhọ lãnh tụ dân tộc;
hạ thấp vai trò lãnh đạo của Đảng ta.
Mục đích của những tổ chức, cá nhân này là tạo ra những góc
nhìn phiến diện, sai lệch, mơ hồ, nghi hoặc trong nhận thức của cán bộ, đảng
viên, nhân dân trong nước và thế giới; làm phai nhạt niềm tin của người dân với
Đảng, Nhà nước; kích động, làm sâu sắc hơn “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” tiến
tới phủ nhận, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, xa hơn là lái con thuyền cách mạng
nước ta đi “chệch” định hướng xã hội chủ nghĩa.
Năm nay, chúng vẫn dùng chiêu trò cũ, nhưng lại bằng những
thủ đoạn mới thâm độc, nham hiểm hơn những năm trước bằng cách ứng dụng công
nghệ thông tin để cắt, ghép thông tin (theo kiểu “nhét chữ vào miệng”), hình ảnh,
xuyên tạc, bóp méo sự thật, đánh tráo khái niệm-“lập lờ đánh lận con đen”... Những
thủ đoạn kiểu mới này đã được thực hiện một cách tinh vi, bài bản, có quy
trình, được đầu tư về thời gian, kỹ thuật và tài chính... Dẫn đến hậu quả, khi
tiếp cận thông tin, không chỉ những người có nhận thức hạn chế, phiến diện mà
đôi khi cả những người có trình độ, nhận thức sâu rộng cũng có thể hiểu sai bản
chất vấn đề hoặc hoài nghi tính đúng đắn của vấn đề.
Đặc biệt, một số tổ chức phản động đã “đổi mới” phương thức
tuyên truyền, bịa đặt có vẻ như “khoa học” hơn thông qua các hình thức bình luận
theo chuyên đề, kể chuyện lịch sử, luận đàm lịch sử... để phát trên mạng xã hội
và một số cơ quan báo chí, truyền thông ở nước ngoài. Chúng cho rằng, Cách mạng
Tháng Tám năm 1945 ở Việt Nam thành công nhanh chóng chẳng qua là một “sự ăn
may” do khách quan mang lại, nhờ vào cái gọi là “khoảng trống quyền lực” khi
“quân đội Nhật Bản đã đầu hàng quân Đồng minh”...
Điều đáng nói là trong số những người tự xưng là “nhà khoa học”,
“nhà nghiên cứu” đó, có người do chưa hiểu thấu đáo, nhưng cũng có người sinh
ra và lớn lên ở Việt Nam, chứng kiến sự đổi thay và được thừa hưởng thành quả
do Cách mạng Tháng Tám mang lại nhưng vong ơn bội nghĩa, tỏ ra “cố tình không
hiểu” nhằm hạ thấp vai trò lãnh đạo của Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh, hạ thấp
vai trò của quần chúng nhân dân trong cuộc cách mạng vĩ đại này.
Kết quả chuẩn bị lâu
dài và bài học chớp thời cơ
Thực tế lịch sử đã chứng minh Cách mạng Tháng Tám năm 1945
thành công là kết quả tất yếu của một quá trình chuẩn bị lâu dài, trải qua 3 cuộc
vận động và cao trào cách mạng lớn, chuẩn bị lực lượng để khi tình thế trực tiếp
xuất hiện, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng và lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc-Hồ Chí
Minh, toàn thể nhân dân Việt Nam đã nhất tề đứng lên làm cuộc cách mạng lật đổ
ách thống trị của phát xít Nhật và tay sai, giành chính quyền về tay nhân dân.
Chỉ nói riêng về việc chuẩn bị lực lượng tiến hành tổng khởi
nghĩa giành thắng lợi, ngay từ năm 1941, Ban Chấp hành Trung ương Đảng đã ra chỉ
thị: Đẩy mạnh xây dựng lực lượng chính trị rộng khắp, trên cơ sở đó tiến hành
xây dựng LLVT nhân dân và bán vũ trang, tạo ra lực lượng to lớn, có sức mạnh tổng
hợp cao. Từ năm 1941 đến 1945, nhiều đội du kích đã được thành lập như: Đội du
kích Bắc Sơn, Đội du kích Pác Bó, Đội Cứu quốc quân, Đội du kích Ba Tơ, du kích
Nam Bộ...
Ngày 22-12-1944, tại Cao Bằng, Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải
phóng quân chính thức thành lập với 3 tiểu đội, gồm 34 chiến sĩ. Đây là đơn vị
chủ lực đầu tiên của LLVT cách mạng và là tiền thân của Quân đội nhân dân Việt
Nam. Ngày 15-5-1945, tại Thái Nguyên lễ hợp nhất hai đội Việt Nam Tuyên truyền
Giải phóng quân và Cứu quốc quân với tên gọi mới là Việt Nam Giải phóng quân đã
được tổ chức. Trong Tổng khởi nghĩa Tháng Tám, Việt Nam Giải phóng quân có vai
trò rất quan trọng, hỗ trợ đắc lực cho lực lượng chính trị, tổng khởi nghĩa
giành chính quyền.
Đến tháng 5-1945, trước diễn biến tình hình thế giới và
trong nước ngày càng có lợi cho cách mạng Việt Nam, lãnh tụ Hồ Chí Minh đã quyết
định rời Pác Bó (Cao Bằng) về Tân Trào (Tuyên Quang) để lãnh đạo cách mạng tiến
tới tổng khởi nghĩa trong cả nước.
Lịch sử đã chứng minh rằng, trong khoảng thời gian từ khi
quân Nhật làm cuộc đảo chính lật đổ Pháp (ngày 9-3-1945) đến ngày Hà Nội tổng
khởi nghĩa thành công (ngày 19-8-1945), ở Việt Nam không hề tồn tại một “khoảng
trống quyền lực” nào cả. Ngay sau cuộc đảo chính lật đổ quân Pháp, Tập đoàn
quân 38 của Nhật đã nhanh chóng thiết lập bộ máy thống trị giành quyền kiểm
soát trên toàn bộ lãnh thổ Việt Nam và Đông Dương. Các thành phố lớn như: Hà Nội,
Hải Phòng, Sài Gòn, Đà Nẵng... đều đặt dưới sự kiểm soát của quân Nhật. “Chính
phủ Trần Trọng Kim” là một bộ máy chính quyền do quân Nhật dựng lên, tuy không
nắm thực quyền nhưng vẫn có đầy đủ các bộ và “cơ quan thuộc chính phủ”. Trên thực tế, chính phủ này cho đến ngày
17-8-1945 vẫn còn cử người liên lạc, “mặc cả” với Việt Minh đòi chia sẻ quyền lực.
Trước đó, ngày 14-8-1945, một ngày sau khi Ủy ban Khởi nghĩa
của chúng ta phát đi bản Quân lệnh số 1, Chính phủ Trần Trọng Kim còn ra tuyên
bố “nhất quyết không chịu lùi một bước trước một khó khăn nào để làm tròn sứ mệnh...”
và họ cam đoan “vẫn hợp tác chặt chẽ với nhà đương cục Nhật”. Ngay trong ngày
19-8-1945, tại Hà Nội vẫn còn diễn ra một cuộc “dàn xếp thỏa hiệp” giữa “Chính
phủ Trần Trọng Kim” với chỉ huy Tập đoàn quân 38 của Nhật. Tuy nhiên, sự thỏa
hiệp đó bất thành.
Sự thật là chúng ta đã chớp được thời cơ. Tháng 8-1945, Hội
nghị đại biểu toàn quốc của Đảng họp tại Tân Trào nhận định: “Cơ hội rất tốt
cho ta giành độc lập đã tới” và quyết định phát động toàn dân khởi nghĩa giành
chính quyền từ tay phát xít Nhật và tay sai trước khi quân Đồng minh vào Đông
Dương; đề ra 3 nguyên tắc bảo đảm tổng khởi nghĩa thắng lợi, đó là: Tập trung,
thống nhất, kịp thời. 23 giờ ngày 13-8-1945, Ủy ban Khởi nghĩa ra Quân lệnh số
1 hiệu triệu toàn dân tổng khởi nghĩa. Ngày 16-8-1945, Đại hội Quốc dân họp tại
Tân Trào thông qua “10 chính sách lớn của Việt Minh”; thông qua “Lệnh tổng khởi
nghĩa”; quy định quốc kỳ, quốc ca; thành lập Ủy ban Dân tộc giải phóng Trung
ương, tức Chính phủ Lâm thời do đồng chí Hồ Chí Minh làm Chủ tịch. Lãnh tụ Hồ
Chí Minh gửi thư kêu gọi nhân dân cả nước tổng khởi nghĩa, trong đó chỉ rõ: “Giờ
quyết định cho vận mệnh dân tộc ta đã đến. Toàn quốc đồng bào hãy đứng dậy đem
sức ta mà tự giải phóng cho ta”.
Có thể nói, sự ra đời của Nhà nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa
ngày 2-9-1945 là kết quả tất yếu của quá trình chuẩn bị lâu dài, chu đáo, kỹ lưỡng
về chủ trương, đường lối, xây dựng thực lực cách mạng và tinh thần đấu tranh
anh dũng, khát vọng độc lập dân tộc, tự do của đồng bào ta, dưới sự lãnh đạo của
Đảng và Bác Hồ.
Cách mạng Tháng Tám năm 1945 giành thắng lợi đánh dấu sự
thành công của nghệ thuật sử dụng đồng thời cả tiến công của lực lượng quân sự
với nổi dậy của lực lượng quần chúng, dưới sự chỉ đạo của Ủy ban Khởi nghĩa
toàn quốc và từng địa phương. Trong đó, sự nổi dậy của lực lượng chính trị đóng
vai trò quyết định, tiến hành mít tinh, biểu tình, bao vây các công sở, gây sức
ép, kêu gọi địch đầu hàng, tuyên truyền thanh thế của cách mạng, thị uy biểu
dương lực lượng. Lực lượng quân sự làm hậu thuẫn cho nổi dậy của quần chúng và
sử dụng khi cần thiết để diệt ác, trừng trị kẻ ngoan cố. Đó hoàn toàn không phải
là sự “ăn may” và cũng không có “khoảng trống quyền lực” nào, khi chúng ta tiến
hành cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công.
ĐỖ PHÚ THỌ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét